Cơn đại dịch Covid 19 quái quỷ làm trì trệ mọi công việc, nhiều dự tính của xã hội và nhiều toan tính của con người.Nhưng không sao,vẫn có thể làm việc gì đó nếu mình muốn,được gợi ý của cha Phao-Lô Đa- Minh Đoàn Đức Hạnh,tết Nhâm Dần năm nay sẽ tổ chức chuyến đi chúc tết,đến các gia đình nội ngoại họ Đoàn,tôi gọi chuyến đi này là cuộc hội ngộ họ Đoàn lưu động,đoàn người chúng tôi gồm có cha Hạnh, bà Cố cha, cô Đoàn Thị Len(cô ruột cha Hạnh), vợ chồng Đoàn Xuân Thọ (em trai cha Hạnh), tôi và vợ (Hương Hoa), cuối cùng là em Hỷ (con cô Len).
Sáng mùng 4 Tết đoàn lên đường,người Sài Gòn vẫn chậm rãi mừng xuân với tâm trạng gượng ép,do dịch Covid đang tiếp diễn rình rập.Điểm đến đầu tiên là gia đình chú Đoàn Văn Đắc,(chú ruột cha Hạnh), vừa đến nơi,đã có sẵn vài bàn tiệc chờ đợi,mọi người vội vàng vào tiệc để kịp giờ đi nơi khác.Rời nhà chú Đắc,chúng tôi đến nhà anh Phạm Văn Thìn(đã mất),anh Phạm Văn Tỵ (cháu ngoại ông Binh Biên, Đoàn Văn Biên). Tiếp đến sang nhà cô Phạm Thị Lý, chú Phạm Công Hiển(cháu ngoại ông phó Ba. Đoàn thúc Trữ) trưa chúng tôi dùng cơm tại nhà chú Hiển, cùng với vị khách mời đặc biệt là ông cụ nhạc gia của chú Hiển (cũng là người bác của cha Hạnh,gọi bà nội cha Hạnh bằng cô ruột) Không khí bắt đầu sôi động hẳn lên với những câu chuyện,việc này việc nọ,nhưng vẫn không quên nhắc đến dịch Covid.
Sau khi dùng bữa và nghỉ trưa,đoàn tạm biệt giáo xứ Bùi Thượng,chúng tôi đến nhà chú Đoàn Văn Ký ở giáo xứ Bùi Vĩnh,nơi đây trong khuôn viên nhà thờ có mộ của cha cố Vinh Sơn Đoàn Kim Thanh (tôi gọi ngài là ông chú) vị Linh mục tiên khởi của giáo xứ này.Chú Ký đón chúng tôi rất chân tình niềm nở, với thân hình nhỏ con của tuổi 97 nhưng chú vẫn còn nhanh nhẹn, chú hướng dẫn mọi người ra đất thánh giáo xứ Bùi Vĩnh,viếng các phần mộ của thân quyến họ Đoàn,đang an nghỉ nơi đây và đọc kinh cầu nguyện cho họ.Tôi để ý và cảm kích khi chú tiếp chuyện với cha Hạnh,tuy là vai bác,chú vẫn xưng hô (cha và con), thế mới biết lòng sùng đạo và tôn trọng chứcThánh của người Công giáo kỳ cựu như thế nào. Ước mong sao với sức khỏe này chú luôn được bề trên che chở và gìn giữ đến tuổi tròn 100. Xế chiều mùng 4 Tết, đoàn người kéo nhau sang nhà chú Đoàn Văn Chiến,chú nằm trên giường bệnh tiếp mọi người, khuôn mặt tươi tỉnh có phần rạng rỡ hơn,khi thấy cha Hạnh đến gần bắt tay thăm hỏi,phải chăng đây là món quà tinh thần của mùa xuân này,giá trị hơn nhiều món quà bằng hiện vật,tôi thấy trong ánh mắt của chú sáng lên niềm hạnh phúc.Tạm biệt giáo xứ Phúc Lâm chiều muộn,đoàn trở về Sài-Gòn nghỉ ngơi,giữ sức khỏe cho chuyến đi ngày mai.
Thành phố Long Khánh đón chúng tôi sáng mùng 5 Tết,mặt trời chưa lên cao những tia nắng còn dịu dàng chưa gay gắt nên con người có phần sảng khoái hơn với cảnh quan nơi đây,màu xanh của cỏ cây, màu sắc của nhiều loài hoa dại ven đường,tạo thành bức tranh đồng quê mộc mạc yên bình. Gia đình chú Đoàn Ngọc Tường ở giáo xứ Thái Xuân, xã Bảo Định,Long Khánh.Chú thím rất ngỡ ngàng mừng rỡ khi có khách Sài Gòn đến thăm, tay bắt mặt mừng, rồi nhiều chuyện được kể ra, nhiều tâm tình được giải bày, chen lẫn những tiếng cười nói của mọi người. Chào nhau bằng những lời chúc sức khỏe đầu năm thân thương,rồi luyến tiếc chia tay những người con,cháu họ Đoàn ở giáo xứ Thái Xuân.
Vào làng hai Xuân Quế Sông nhạn (nông trường cao su ông Quế cũ), chạy qua dải rừng cao su xanh mát thấy ngôi giáo đường giáo xứ Xuân Triệu hiện ra trước mắt.Tới nơi,mọi người trong gia đình cô Phúc (Đoàn Thị Di), cùng đông đảo thân quyến họ Đoàn hân hoan đón chúng tôi trong tình thân tình ruột thịt, cảm động biết bao khi có người chưa bao giờ được gặp,nay gặp nhau đây bày tỏ nhiều cảm xúc vui mừng như vừa mới tìm lại được những gì quý giá đã mất nhiều năm, một góc làng quê bỗng dưng nhộn nhịp lạ thường, nhiều người hàng xóm hiếu kỳ muốn đến xem tận mắt vị Linh mục trẻ của họ Đoàn, khiến cho toàn thể gia đình và cô Phúc rất hãnh diện. Sau bữa tiệc đầy tình nghĩa ,chúng tôi ghé thăm các gia đình anh Đoàn Túc ,Đoàn Ngọc, Đoàn Thuận(con chú Đoàn Tắc) sau đó ra thăm mộ của chú Tắc và chú Bính. Kết thúc chuyến thăm họ Đoàn Xuân Quế và Sông nhạn kết thúc.Chiều đến,trên đường về chúng tôi ghé lại Giang Điền. Gia đình chú Đoàn Văn Tuynh ở giáo xứ Giang Điền. Đi ngang qua giáo xứ Giang Điền vẫn còn cờ hoa đang tung bay trong gió, tấm băng rôn dài có hàng chữ “Chúc Mừng Năm Mới” treo ngang cổng nhà thờ. Anh Đoàn gia Lễ (con chú Tuynh) đón mọi người và đưa vào gặp chú Tuynh,bộ dạng của chú lúc này có vẻ lóng ngóng đến cảm động, có lẽ mừng quá nên có chút bối rối,đôi mắt của ông cụ 92 tuổi khá nhòe không nhìn rõ, phải giới thiệu lớn tiếng mới nghe được vì lãng tai,chuyện lại được kể ra không đầu không đuôi, kể về làng Tân Lý xa xưa, đến cuộc di cư vào miền tự do năm 1954,tuy chuyện cũ nhưng hấp dẫn nghe không biết chán. Kết thúc bữa tiệc tràn đầy tình nghĩa họ hàng không thể nào quên.Tạm biệt Giang Điền trong thân tình cảm kích.
Sài Gòn mùng 6 tết,gia đình chú thím Đoàn Xuân Thám ở Tân Định có vẻ mong đợi vì đã được biết trước,sau những lời chúc đầu năm cùng vài câu chuyện ngày xuân,đoàn từ giã để sang Phú Nhuận thăm gia đình chị Đoàn Thị Thảo (con gái bác Giảng-Đoàn Văn Ngự) cũng với những lời thăm hỏi chúc Tết để hoàn tất chuyến hội ngộ họ đoàn lưu động của chúng tôi. Thế đấy !. Món quà tinh thần của mùa xuân thời Covid chỉ có ba kinh: Lạy Cha, Kính Mừng và Sáng Danh tạ ơn Chúa,cầu nguyện cho tổ tiên họ đoàn nội ngoại khi đến từng gia quyến,kèm lời chúc sức khỏe năm mới đến mọi người. Không gì cảm động hơn khi thấy các cụ cao niên như khỏe lại và anh em hậu duệ nội ngoại có dịp gặp nhau tâm sự trao đổi cho nhau những dự tính tương lai về công việc chung của dòng họ. Thân Ái.
(Ghi chép Đoàn Trọng Phú)
Một số hình ảnh của chuyến đi hội ngộ