Để gợi lại ý chí, tình đoàn kết, cùng nhau hướng về cội nguồn, chúng tôi vội vã “thắng yên cương”, lên đường. Cùng đi với trưởng đoàn, linh mục Phao-lô Đa-minh Đoàn Đức Hạnh, Bề trên Tu đoàn Thiên Phúc Việt Nam, còn có các anh chị: Đoàn Trọng Phú, Đoàn Gia Đức, Đoàn Duy Giá, Đoàn Quang Minh, ca sĩ Hồng Yến và tôi.
Chuyến đi như chuyện trong mơ, phải dứt khoát lắm mới thực hiện được. Chuyên mục vụ, chuyện miếng cơm manh áo… cuối cùng cha Hạnh lên kế hoạch, tôi thực hiện: gom quân, phân bổ công tác, đưa đón và điều hành. Cảm ơn những nhà “mạng” đã nối liền và thông tin cho anh em chúng tôi thật mau lẹ, kịp thời.
Đúng sáu giờ sáng chúng tôi có mặt tại Tu đoàn Thiên Phúc, quận Thủ Đức. Sau khi hội ý nhanh, anh em nhanh chóng lên xe. Sáu giờ rưỡi xe ra khỏi thành phố, vun vút lao đi trong cái se lạnh chớm Thu. Bàn bạc ngay trên xe. Cầu nguyện cũng trên xe. Gớm, đi với Cha có khác! Đạo đức hẳn ra! Lúc này đường xá thông thoáng, an toàn. Được cái trời miền Đông xem ra cũng chiều khách từ xa đến, nắng mát thoang thoảng hơi nước. Ai cũng nao nao mong chóng tới… Nhìn từ xa, ngọn tháp giáo đường Bùi Vĩnh nhô lên như một lời chào chúc bình an.
Đúng tám giờ, chúng tôi có mặt giữa tiếng reo hò vồn vã của gia đình bác Đoàn Văn Ký, ngài đã chín mươi mốt tuổi, đây là điểm đến đầu tiên. Có lẽ đêm qua Bác không ngủ, thao thức mong chờ… Lâu lắm rồi cái không khí “hội ngộ” lại bùng lên thôi thúc. Hơn thế nữa, hôm nay chúng tôi quây quần bên nhau, trao đổi tâm tình mà từ lâu mới có dịp chia sẻ… Rồi mọi người ra nghĩa trang giáo xứ Bùi Vĩnh cầu nguyện cho Tổ tiên, đồng thời viếng mộ cha cố Vinh-sơn Đoàn Kim Thanh.
Một giờ sau, chúng tôi lên đường thăm gia đình chú Đoàn Văn Đắc (con Ông Đoàn Tư Liết). Sau khi thăm hỏi, chụp hình lưu niệm, ôn lại những kỷ niệm đẹp… ( sau năm 1975, các con cháu ở Sài Gòn rủ nhau một đàn kéo xuống ông bà ký Liết để nương tựa và… làm ruộng) Tình cảm ngày nào nay lại được “hâm” nóng, những ấn tượng sâu lắng, những kỷ niệm đậm đà khó quên tháng ngày ở “Cái Sắn”…!
Mười giờ xe đến nhà bác Đoàn Văn Chiến (87 tuổi). Bồi hồi nghe lại Gia Sử họ Đoàn mà lòng thì như chiếc lá rụng về cội nguồn – hiểu một cách thông thoáng hơn, có thể là những “khoảnh khắc tuyệt vời”, là phút giây “đồng cảm” nào đó vì được “kết nối” với Tổ tiên.
Mười một giờ trưa, chúng tôi có mặt tại nhà chú Đoàn Văn Tuynh (88 tuổi). Xe vừa dừng, chú đã chờ sẵn, nồng nhiệt đầy tình thương huyết thống, đón tiếp, mời chúng tôi vào nhà. Tình cảm ưu ái của gia đình Chú dành cho đoàn không thể nói thành lời, tình huyết thống đã gắn kết mọi người một cách sâu đậm. Bữa cơm than mật đã thể hiện đầy ắp tình thân của gia đình Chú. Chúng tôi muốn kéo dài thêm thời gian để hàn huyên nhưng không được. Câu hát “Người ơi, người ở đừng về” cứ là giai điệu quấn quýt lấy chúng tôi, không ai cầm lòng được… Cám ơn gia đình Chú.
Quá trưa, chúng tôi trở về thành phố,thoáng qua màn cửa, vẫn ngó thấy ngọn tháp nhà thờ Giang Điền vút lên, tựa đôi tay nguyện cầu. Câu chuyện trên xe lại nổ ra giòn giã. Tạ ơn Chúa! Một chuyến đi thành công. Ai nấy nhìn nhau, hạnh phúc! Mong có những chuyến đi tương tự sẽ được tiếp nối sau này.
ĐOÀN GIA NGHỊ